Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Tác Giả và Tác Phẩm


*(mondoJesus.blogspot.com)  Để hiểu một tác phẩm chính xác, sinh động, ý nghĩa, và giá trị, ta cần chính tác giả giải thích. 

Nhìn bức tranh bên, bạn có thể đoán nhiều ý về câu chuyện đứa con hoang đàng trở về nhà cha trong Lu-ca 15.  Nhưng chỉ tác giả họa sĩ Rembrandt van Rijn mới có thể giải thích chính xác và sâu sắc những chi tiết, chẳng hạn như người đàn rất mờ đứng góc trái trên.

Chung quanh ta có biết bao tác phẩm tuyệt hảo nhân tạo về mọi lãnh vực: hội họa, nhiếp ảnh, nhạc thơ, kiến trúc, cơ khí, khoa học, vân vân.  Hơn thế nữa là các tác phẩm thiên tạo: hoa, bướm, núi, sông, và vô vàn tạo vật. 

Nghe Toyota là nghĩ tới Japan, nghe Huynda là Korea, nghe GM là Mỹ.  Tức là, nhìn sản phẩm thì thấy nhà sản xuất, nhìn tác phẩm thì thấy tác giả.

Vậy nghe chim hoàng oanh thì sao?  Là Pháp sản xuất, hay thiên nhiên sản xuất, hay Thiên Chúa sản xuất?  Nghe Vịnh Hạ Long thi sao?  Là người Việt kiến tạo  hay Thiên Chúa sáng tạo?

Thế nên, nếu chúng ta tập được thói quen nhìn tác phẩm rồi nối kết với tác giả, thì chúng ta sẽ thưởng thức tác phẩm chính xác hơn, đúng nghĩa hơn, và sâu sắc hơn.  Nghĩa là, chúng ta sẽ sống đúng đắn hơn, ý nghĩa hơn và phong phú hơn.   Đời sống chúng ta sẽ thăng hoa từ thấp lên cao, từ cằn cỗi lên tươi mới, từ nắng hạn lên bóng mát, từ chim sẻ lên chim ưng, từ đất lên trời, và từ tạo vật lên Đấng Sáng Tạo. 

Đó là thói quen của Chúa Giê-su. 

Chúa Giê-su nhìn chim trời để thấy Cha Trời, nhìn hoa đồng để thấy Đấng Quan Phòng.  “Hãy xem loài chim trời . . . Cha các ngươi trên trời nuôi nó . . . Hãy ngắm xem những hoa huệ ngoài đồng . . . Dẫu vua Sa-lô-môn sang trọng đến đâu, cũng không được mặc áo tốt như một hoa nào trong giống đó” (Ma-thi-ơ 6:26-29). 

Chúa Giê-su kết nối âm nhạc với Cha Trời khi Ngài hát thánh ca thậm chí lúc sắp lãnh án tử hình (Ma-thi-ơ 26:30).

Chúa Giê-su kết nối đồ ăn thức uống với Cha Trời nên Ngài luôn tạ ơn rồi ăn (Ma-thi-ơ 26:26).

Chúa Giê-su kết nối hành động và suy nghĩ của Ngài với Cha Trời khi xác định, “Ta không tự mình làm điều gì, nhưng nói điều Cha Ta đã dạy” (Giăng 8:28).  

Càng thấu hiểu tác phẩm sẽ càng bái phục tác giả.  Tức là, càng thấu hiểu tác giả sẽ càng chiêm ngưỡng được tác phẩm.  

Bây giờ, bạn đừng đọc nữa.  Hãy đi ngắm một đóa hoa dại ven đường trước cửa nhà mà bấy lâu bạn đã không biết nó ở đó.  Hãy ngằm từng đường vân nét chỉ và hít từng hơi thở  từ hoa.  Nếu chẳng may bạn đang ở xóm chật hẹp với một tấc đất là một tấc vàng, không sao, hãy nhìn chim trời bay lượn giữa bầu trời xanh thăm thẳm, giăng giăng đây đó cụm mây trắng hoặc áng mây hồng, hoặc những bình minh nắng dội hoặc những hoàng hôn tím trời.

Đừng suy nghĩ, đừng phân tích, đừng hỏi han, chỉ đứng ngắm vẻ đẹp từ những tác phẩm ấy.  (Hơn cả bạn đang ngắm nghía trầm trồ chiếc Roll Royce đời mới giá $1.5 triệu US!)

Hai ngày liền bạn tập chiêm ngưỡng tác phẩm thiên nhiên như vậy, rồi ngày thứ ba, bạn sẽ thấy xuất hiện xa xa Tác Giả thật của những tác phẩm tuyệt với ấy.

Như bước vào viện bảo tàng nhìn di tích lịch sử để biết nguyên nhân sự việc, thì bước vào thiên nhiên nhìn tạo vật vũ trụ để biết nguyên cội sự vật. 

Rồi cuộc đời bạn sẽ phong phú vô cùng vì biết kết nối tác phẩm và tác giả.  Bạn sẽ tận hưởng từng giây phút thưởng thức đời sống không chỉ qua đồ ăn thức uống, nhưng còn qua hoa đồng cỏ nội, qua bầy chim tung cánh, qua bầu trời xanh thắm, và nhất là, có lẽ lần đầu tiên trong đời bạn sẽ biết yêu thương con người mang hình ảnh Thiên Chúa, là Nghệ Sĩ của mọi nghệ sĩ.

Và bạn sẽ hiểu thế nào là “vui mừng mãi mãi” và “cầu nguyện không thôi” như Phao-lô đã kinh nghiệm (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:16, 17) cho dù bạn đang ở nơi nhà cao cửa rộng, hay chốn đồng không mông quạnh, hay bi đát hơn, nơi lao tù cải tạo.  Vì Ngài luôn kết nối với tạo vật của Ngài.

“Các tầng trời rao truyền sự vinh hiển của Thiên Chúa.  Bầu trời giải tỏ công việc tay Ngài.” (Thi Thiên 19:1)

“Các ngươi ra đi trong vui mừng . . . Núi đồi sẽ cất tiếng hát trước mặt các ngươi.  Và tất cả cây cối ngoài đồng sẽ vỗ tay.” (Ê-sai 55:12)



By Thang Chu

March 30, 2012

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Tiếng Gọi (tt3)

by MS The Van Le 
13. Đức Chúa Trời Là Đấng Lạ Lùng
Tháng 5-1994

 
Trung tâm ngoại ngữ mỗi ngày một phát triển. Chúng tôi phải thuê thêm điạ điểm mới có thể đáp ứng nhu cầu cho học viên. Trong khi đó, việc thuê mướn không đơn giản. Người ta thường tăng giá sau mỗi quý chưa nói đến chuyện quà cáp phải không. Quá phiền phức trong việc này, nên chúng tôi đặt vấn đề cầu nguyện xin Chúa được dùng căn nhà của mình để khuyếch trương thêm cơ sở giảng dạy.
Mọi việc dường như thuận lợi, chúng tôi thấy rõ ý Chúa trong kếhoạch mới, nên mạnh dạn vay tiền của ngân hàng hai mươi triệu đồng. Chúng tôi dựtrù sẽ trả lại số tiền vay vào cuối năm. Thế nhưng, thật lạ lùng khó ai hiểu được việc làm của Đức Chúa Trời bằng con mắt xác thịt của mình. Giữa cái vị trí không mấy thuận lợi vì đường sá chật hẹp, chợ búa ngổn ngang đầy cá mắm, bùn lầy tanh tưởi. Thế nhưng, sau khi treo băng roll giới thiệu ngày khai giảng, học viên đến ghi danh đông như kiến. Họ vây quanh cửa văn phòng chưa kịp lắp kính. Chỉ trong hai tuần lễ, chúng tôi đã trả xong số tiền mượn của ngân hàng.
Tạ ơn Chúa vô cùng. Chúng tôi bước đi trong ý chỉ của Ngài nên sự thành công nhanh chóng ngoài suy tưởng. Chợ Mới là khu phố ô hợp có nhiều thành phần bất hảo. Họ thích quậy phá và chính quyền xem ra bất lực, thả trôi. Chung quanh trường hầu hết là những người buôn bán từ khi còn chợ cũ. Một số đông thanh thiếu niên nghiện ngập, sống ngang tàn, phá phách. Nếu ai đụng đến họ thì mỗi đêm phải hứng chịu những trận mưa đá tấn công vào nhà, hoặc nước tiểu hoặc những thứ dơ dáy quẳng vào trước hiên ghê tởm! Mỗi dịp tết đến, là mỗi lần chúng tôi hồi hộp lo sợ vì không thể nào sống yên ổn với những đám “tàn quân” đầy bạo lực này. Họ say sưa, đập phá, rung cửa và đốt pháo liệng vào từng nhà. Chúng tôi thật vô cùng khổ sở. Đã có lần chúng tôi dự định bán nhà đi sinh sống nơi khác.
Hai năm qua, chúng tôi kiên nhẫn cầu nguyện ròng rã cho nan đềnày. Tết Ất Hợi đến, bất ngờ nhận được lệnh cấm đốt pháo của chính quyền trung ương. Chúng tôi không đủ lời ngợi khen Chúa. Thế là từ đó, chúng tôi được hưởng những cái Tết an lành không bị pháo tấn công vào nhà, không còn nhìn thấy những chiếc lốp xe đốt lên hăm doạ kẻ đi đường. Cái nan đề khủng khiếp ấy, Chúa đã giải quyết xong. Với cái nhìn thế gian, người ta có quyền nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trong con mắt đức tin, chúng tôi quả quyết rằng Đức Chúa Trời đã đáp lời kêu xin của những người sống công bình và ngay thẳng.
"Chúa đã thấy rồi; vì Chúa xem xét sự bạo tàn và sự sự độc hại;
“Để lấy chính tay Chúa mà báo trả lại…
“Hãy bẻ gãy cánh tay kẻ ác, và tra tìm sự gian ác của kẻ dữ chođến không còn thấy gì nữa.
(Thi Thiên 10: 14, 15)
14. Đường Lối Đức Giê-hô-va
1995- 2000
“Hãy phó thác đường lối mình cho Đức Giê-hô-va,
“Và nhờ cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy
(Thi Thiên 37: 5)
Sau một thời gian vất vả xin cho được giấy phép từ chính quyền điạphương; để có được một Trung tâm giảng dạy ngoại ngữ và vi tính cho người nghèo. Cuối cùng thì Đức Chúa Trời đã mở cửa khai trương Trung tâm vào những ngày đầu Xuân 1996. Điạ điểm chính là Trung tâm ngoại ngữ Nguyễn Du mà Giáo Hội Tin lành Báp-tít Liên Hiệp đã thuê lại.
Một ngày mệt mỏi trong cơn nắng gắt đi tìm thuê mặt bằng nhiều nơi; nhưng tổ chức BGC không bằng lòng chỗ nào cả. Những người lãnhđạo của tổ chức này ghé vào nghỉ trưa tại văn phòng Trung tâm ngoại ngữ của chúng tôi. Khi nhìn thấy các lớp học đang hoạt động, cơ sở khang trang thật lý tưởng cho dự án của tổ chức. Họ bèn trao đổi với tôi nhã ý thuê Trung tâm của chúng tôi làm nơi giảng dạy cho BGC. Không ngần ngại, chúng tôi đồng ý ngay với một số tiền cho thuê khiêm tốn, chỉ tương đương với mức thu nhập của Trung tâm mà thôi. Chúng tôi vui mừng vì có cơ hội được hầu việc Chúa qua giáo dục.
Với tư cách là Giám đốc điều hành Trung tâm, nhưng chúng tôi bịchi phối dưới hai cơ quan lãnh đạo. Một bên là Trung Tâm Dạy Nghề Thanh Niên thuộc chính quyền điạ phương, một bên là tổ chức Giáo Hạt Tin Lành Báp-tít Hoa Kỳ. Là một tổ chức tôn giáo, theo luật pháp hiện hành của Việt Nam, chúng tôi không được phép đứng độc lập, nhưng phải nằm dưới danh nghĩa một tổ chức trực thuộc “nhà nước.” Sau một thời gian hoạt động nếu không có vấn đề gì xảy ra, thì Cơ Quan Chức Năng tại Hà Nội mới cấp giấy phép hoạt động phi chính phủ (NGO).
Trong hoàn cảnh éo le như vậy, không có sự lựa chọn nào khác, anh em chúng tôi đành phải chấp nhận. Một trăm phần trăm nhân viên văn phòng là những con cái Chúa từ các Hội Thánh địa phương được tuyển chọn. Chúng tôi qùy gối kêu xin sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời thường xuyên. Cuối cùng, tuy danh nghĩa có sự hợp tác của Trung Tâm Thanh Niên, nhưng thật ra chúng tôi hoạt động độc lập; ngoài những báo cáo hàng tháng cho họ.
Tạ ơn Đức Chúa Trời, trong sự soi sáng và gìn giữ của Ngài, Trung tâm phát triển vô cùng mạnh mẽ. Trước hết là những trang thiết bị và máy móc hiện đại cùng với một đội ngũ giảng viên giỏi về chuyên môn, nhiệt tình trong giảng dạy, hết lòng vì học viên thân yêu theo các nguyên tắc của Trung tâmđề ra. Hầu như hoạt động của Trung tâm khác với các Trung tâm khác trong thành phố, bởi vì mục đích không vì lợi nhuận, nhưng có cơ hội giúp đỡ các học viên nghèo, nâng đỡ khích lệ các học viên là con cái Chúa. Trung tâm lấy học phí nhẹnhàng của học viên có điều kiện, miễn hoặc giảm cho các học viên nghèo không phân biệt. Hầu hết các học viên thuộc gia đình con cái Chúa đều được miễn phí, ngoại trừ một số học viên đóng số tiền tượng trưng. Mỗi mùa hè, chúng tôi gửi thư thông báo cho các Hội Thánh trong thành phốĐà Nẵng và Quảng Nam về học các lớp Tiếng Anh và vi tính miễn phí; nhằm giúp đỡ cho qúy đầy tớ Chúa và các nhân sự của Hội Thánh. Chính vì vậy, mà mối quan hệ giữa Hội Thánh Tin Lành Việt Nam và những giáo phái khác, đặc biệt là BGC không còn nhiều khoảng cách. Mỗi mùa hè, qúy đầy tớ Chúa và nhân sự các Hội Thánh đổ về ghi danh theo học các lớp thật phước hạnh.
Bên cạnh đó, mỗi tối Chúa nhật, chúng tôi đưa dắt nhiều học viên về nhà thờ Tin Lành Đà Nẵng dự các chương trình truyền giảng. Qua mục vụ âm thầm này, nhiều học viên được cứu và trưởng thành trong các Hội Thánh địa phương. Một số giáo viên là những người chưa biết Chúa cũng có cơ hội tìm hiểu về Chúa Jê-sus qua các chương trình “truyền giảng bỏ túi” của Trung tâm nhân các ngày lễ kỷ niệm Giáng Sinh, Phục Sinh. Kết quả, có một số giáo viên đã tiếp nhận Chúa.

 
Ngoài chương trình giảng dạy, chúng tôi còn có dự án cho người nghèo vay vốn không lấy lãi. Với số tiền khiêm tốn, phân phối cho các gia đình nghèo mượn vốn để làm kinh tế gia đình. Tuy không hiệu quả mấy về mặt kinh doanh, nhưng ít ra cũng góp phần trong sự cải thiện đời sống. Điều qúy giá là nhiều người được hiểu biết về tình yêu của Chúa Jê-sus qua công việc của những người đã thuộc về Chúa.
Vào mùa Đông 1999 khi cơn lũ lụt tàn phá ghê gớm xảy ra ở miền Trung, đặc biệt là tại Quảng Nam, Quãng Ngãi, Bình Định, Huế… và cướp đi hơn 400 sinh mạng. Trung tâm chúng tôi khởi đầu trong sự kêu gọi cứu trợ từ giáo viên và học viên. Đầu tiên là một bao gạo, một ít áo quần được gom góp. Sau đó, là một ân nhân Mục sư LTC từ Oregon gửi cho bốn nghìn USD. Chúng tôi thành lập Ban Cứu Trợ để cùng làm việc chung, đồng thời có kế hoạch phân phối hàng cứu trợ đúng yêu cầu và minh bạch mọi thứ. Nhờ tổ chức kỹ càng trong sự phân phối, có chữ ký của những người đứng đầu Hội Thánh điạ phương nhận lãnh, có đầy đủ các hình ảnh khi phân phát vật phẩm, và tường trình cho ân nhân mỗi ngày sau khi đi cứu trợ trở vềqua internet. Cảm ơn Chúa vô cùng! Chính vật phẩm cứu trợ được trao tận tay cho nạn nhân bão lũ, và những cảnh điêu tàn của người dân sau cơn lũ, những tang tóc mất mác người thân yêu, những vành khăn sô quấn trên đầu những em bé mồ côi cha mẹ. Những điều này làm cảm động con cái Chúa bên Hoa Kỳ dâng hiến thêm để giúpđỡ những nạn nhân. Mục sư Giám đốc của chúng tôi đã mang thêm một số tiền về đểcùng với anh em Trung tâm tham gia cứu trợ.
Một trong những niềm phước hạnh cho anh em chúng tôi; là có cơhội an ủi khích lệ những đầy tớ Chúa tuổi già sức yếu, hoặc hưu hạ, một số quà đặc biệt: những tấm chăn mới xinh đẹp ấm áp, những lon sữa bồi dưỡng trong những ngày giá rét. Cảm ơn Chúa về những ơn lành của Ngài.
Đức Chúa Trời dự bịmọi sự. Ngài làm việc một cách lạ lùng đểcho đồng bào Việt Nam có cơ hội nghe về tình yêu của Chúa Jê-sus. Trong những món quà, chúng tôi có để một câu gốc Kinh Thánh hầu thức tỉnh những nạn nhân. Trong suốt hai tháng, chúng tôi đi từ Huế đến Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định trong sự quan phòng che chở của Chúa. Không dễdàng gì trong thời điểm này, một băng roll: “Đoàn Cứu Trợ Hội Thánh Tin Lành Báp-Tít Liên Hiệp” được treo lên trước đầu xe của đoàn xe cứu trợ.
Rõ ràng đó là một phép lạ! Một quyền năng bao phủ con cái của Ngài trong sứ mạng đem tình yêu đến cho mọi người bằng việc làm thiết thực.
Tạ ơn Chúa, trong Ngài chúng ta được ban cho sự khôn ngoan. Trong Ngài chúng ta được quan phòng dẫn dắt.
Nầy đầy tớ ta đây, là kẻ ta nâng đỡ; là kẻ ta chọn lựa, là kẻlà linh hồn ta lấy làm đẹp lòng. Ta đặt thần ta trên ngươi, người sẽ tỏ ra sựcông bình cho dân ngoại”
(Ê-sai 42: 1)
“Ngươi sẽ bước đi trên sư tử và rắn hổ mang;
“Còn sư tử tơ và con rắn, ngươi sẽ giày đạp dưới chơn
“Bởi vì người trìu mến ta, nên ta sẽ giải cứu người;
“Ta sẽ đặt người lên nơi cao, bởi vì người biết danh ta
“Người sẽ kêu cầu ta, ta đáp lời người
“Trong sự gian truân ta sẽ ở cùng người
“Giải cứu người và tôn vinh người.”
(Thi Thiên 91: 13,14, 15)



--
Được đăng bởi Tình Đầu - First Love tới Tình Đầu vào ngày 4/24/2012 11:38:00 SA










Mốc Lịch Sử

(*mondoJesus.blogspot.com)  Hôm qua Chúa đưa hai chúng tôi, một già một trẻ, cách nhau 34 năm tuổi đời, đều là mục sư, gặp nhau để giúp đỡ và khích lệ nhau.

Cả hai đều đến với Chúa qua những ngã đường khác nhau để chung điểm hội tự tại thập tụ giá.                                  

Mục sư Thu, cựu đại uý chiến tranh chính trị miền Nam, lập tới lập lui chuyện Tết Mậu Thân 1968 là điểm mốc lớn cho nước Việt cũng như chính gia đình ông.

Ngay sau Tết, vừa thoát những lằn tên mũi đạn, vợ ông bị té xe honda.  Bàn chân bà bị kẹt và cuốn vòng theo bánh xe vô tình quay tít theo sức máy. 

Mấy tháng liền sau đó, bà đau đớn vì bàn chân không xoay trái xoay phải mà xoay ngược xoay xuôi, và trải qua cuộc giải phẩu thất bại.  Nghĩa là, dáng đi của bà không còn nghiêng nước nghiêng thành nhưng nghiêng trước nghiêng sau!

Trên giường bịnh đau đớn, bà với tay lấy cuốn Kinh Thánh người bạn Tin Lành tặng chồng bà đã bám nhiều bụi bặm.  Bà nghĩ, “Cả gia đình mình  đạo gốc Công Giáo từ bao đời, nhưng cứ thử xem Kinh Thánh nói gì.”

Lần đầu tiên bà đọc Lời Chúa và đúng ngay vào câu chuyện Chúa Giê-su chữa lành người tàn phế ở hồ Bethesda được sứ đồ Giăng ghi lại (chương 5:1-9).   Bà nghĩ, “Người tàn phế này đã chờ 38 tám năm bên hồ mong được chữa lành mà không ai giúp.  Thế mà Chúa đã chữa lành cho.  Vậy mình thử xin Chúa chữa lành xem.”

Vửa xin Chúa xong, bà thử đứng dậy đi.  Lạy thay, bà đi được từ từ.  Từ giường ra phòng.  Từ phòng ra cổng.  Từ cổng ra đường.  Bà vui mừng tột độ la lớn, “Chúa Giê-su chữa lành cho tôi rồi!” 

Cả xóm bu lại xem, rồi cả làng phi trường Nha Trang chứng kiến phép lạ chữa lành của Đấng Sống Giê-su.

Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, nhưng phép lạ đồn xa hơn; lại thêm chồng bà cũng được Chúa ban cho ơn chữa bịnh, cả trăm rồi cả ngàn người làng xã Công Giáo khắp nơi đổ về nhờ vợ chồng bà cầu nguyện chữa lành.  Không ai không khỏi. 

Giám mục giáo phận Nha Trang liền cử hai thầy dòng xuống điều tra sự việc.  Cả hai thầy trở về báo cáo với một tâm linh mới và bị đuổi khỏi nhà dòng.  Riêng căn nhà của ông bà thường xuyên bị dân chúng ném đá lên nóc mỗi lần hợp lại cùng các tân tín hữu để cầu nguyện và học Lời Chúa.

Điềm mốc thứ hai đến năm 1975, ông  bị tù cải tạo 10 năm trường ròng rã tưởng chôn thây đất lạ.  Trở về năm 1985, ông bỡ ngỡ thấy cả nhà vợ và các con mình đã thờ phượng Chúa tại nhà thờ Tin Lành.

Đang phân vân giữa ngã ba đường, ông gặp lại một cựu chiến hữu cùng cấp bậc và một linh mục, LM Nguyễn Kiên Trinh, cũng đều đứng ngã ba đường đó với ông.  Thế là như ba anh hùng hội ngộ vườn Đào, họ cùng kết tay song hành trên linh trình mới với gươm Thánh Linh và Lời Chúa làm vũ khí, trở thành những chiến sĩ nồng cốt trong một nhà thờ Tin Lành.

Qua Mỹ năm 1995 tới nay, gia đình ông vẫn tiếp tục kiên trì hầu việc Chúa dù vợ ông đã ra đi bên kia suối vàng vĩnh cữu.  Giờ đây, hai cha con ông đều là mục sư, MS Nguyễn Minh Thu và MS Nguyễn Minh Quang.

Thật là đẹp!  

Thật ơn sủng và đường lối Chúa vượt xa và bao la hơn biển Huntington Beach luôn thổi gió mát vào gia  đình ông.

Trước khi chia tay, tôi hỏi MS Thu:

- MS đã nghỉ hưu vào tuổi 83 sau những năm tháng gian lao đầy phước hạnh phục vụ Chúa, nếu phải nói một lời cho những MS còn trong chức vụ, MS sẽ nói gì?

Không một giây phút chần chừ, MS Thu trả lời:

- Cầu nguyện.  Phải cầu nguyện.  Cầu nguyện là tất cả!  Vì Chúa sẽ nói với mình những gì mình cần làm.


By Thang Chu
April 24, 2012

L/L MS Thu qua e-mail:  msnguyenminhthu@yahoo.com

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

Hai Sư Tử


*(mondoJesus.blogspot.com)  Nhóm Cổ Nhạc Tin Lành đã hoàn thành sứ mạng truyền giáo trước hang sư tử mùa Thương Khó 2012 vừa qua.

Đây là buổi truyền giảng lần đầu tiên của nhóm và của hội thánh tư gia địa phương Tiền Giang, nên hai bên hiệp lại gặp nhiều trở ngại: thiếu thông tin, thiếu liên lạc, thiếu tài chính, thiếu nhân sự, thiếu tổ chức. 

Vì thế, nhóm công bố Tin Lành trước một số thân hữu bất ngờ: Công an xã, huyện, và bộ nội vụ, những sư tử rừng xanh, chúa tể sơn lâm.

Tuy thế, một điều nhóm không thiếu suốt hơn hai tiếng cất tiếng thống thiết yêu thương: Sư Tử Giu-đa, Chúa Giê-su, Chúa Tể Vũ Trụ (Khải. 5:5).
(Hình như giọng các tiểu sư tử Giu-đa hơi run?  Xem clip dưới).


Hàng chục người tham gia nhưng rất tiếc nhóm không thể cất lời kêu gọi thân hữu ăn năn để nhận sự tha tội.

Nhưng Thánh Linh vẫn hành động cách lạ lùng: Ngày hôm sau, một thân hữu quay trở lại tìm hội thánh đó để tin nhận Chúa.  Đồng thời hội thánh đó muốn tham gia học Huấn Luyện Môn Đồ.

Nhóm Cổ Nhạc Tin Lành lên tinh thần, quyết định cất tiếng quê hương truyền thống rao giảng Tin Lành tại Cam Ranh ngày 27/04/2012.  Lần này, có tổ chức hơn, với 30 tinh binh và dự đoán mời gần 100 thân hữu (vì cơ sở hội thánh sức chứa có hạn).  Và chi phí cũng sẽ cao hơn: $500 USD.

MS Danh trưởng nhóm gọi tôi nhờ cầu nguyện để các tiểu sư tử Giu-đa có thể tiếp tục dũng mãnh tiến vào thâm u cùng cốc, rừng xanh nước độc, làng mạc thị tứ, khắp nơi nào có những chiên lạc yêu cổ nhạc quê hương nhưng chưa từng được nghe tình thương của Chúa.

Đây là một clip ngắn của nhóm trong mùa Thương Khó 2012:  

http://www.youtube.com/watch?v=gT-Aapnj9fA&feature=youtu.be

Nhóm sẽ gây quỹ bằng cách ra DVD đêm truyền giảng khó quyên trước hang sư tử này.  


By Thang Chu
April 10, 2012

Tieng Goi (tt2)

by Pastor The Le Van
Ước ao được nghe những lời phê bình góp ý chân tình của qúy ông bà anh chị em trong Chúa, để tôi có dịp "edit" lại trước khi cho cuốn sách ra mắt chính thức. Mọi đóng góp của qúy vị và các bạn là những phần thưởng qúy giá và quan trọng đối với tôi. Tôi muốn cuốn sách được đem lại kết quả cho công việc Chúa và xin dâng sự vinh hiển lên cho Ngài. A men!)
 
 
 
 
 
10. Lê Nguyễn Thiên Phước



Tháng 9- 1991



Một cháu trai nữa ra đời. Một niềm vui mới tràn ngập trong gia đình chúng tôi. Một đứa con cầu mà chúng tôi đã thiết tha xin Chúa ban cho trước khi mẹ tôi về với Ngài. Tôi tiếc rằng bà không được nhìn thấy nó. Cháu rất là khôi ngô. Mặt mày sáng quắc. Lúc nào cũng tươi cười, hiếm khi thấy nó khóc. Chúa chăm sóc nó từ khi còn trong bụng mẹ. Ngài lo liệu và chu cấp mọi thứ. Chúng tôi đặt tên cho nó là Lê Nguyễn Thiên Phước. Quả thật, Phước là ân sủng đến từ trời. Phước là niềm ước mơ, an ủi, là hạnh phúc bất tận của chúng tôi. Chúng tôi biết ơn Chúa vì Ngài đã ban cho món quà vô giá này, để bù đắp lại sự thiếu vắng của mẹ tôi. Chúng tôi đã dâng Phước lên cho Chúa với ước nguyện lớn lên Phước chỉ hầu việc một mình Ngài mà thôi!

Ngay từ lúc mới lọt lòng cho đến khi lớn lên, Phước được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh sung túc của gia đình. Phước chưa bao giờ thiếu sữa hay bất cứ thứ gì. Đức Chúa Trời chu cấp mọi sự. Phước thích sinh hoạt trong nhà thờ, chơi với bạn bè trong Chúa. Tuổi lên năm, Phước đã biết đã ngồi vào bàn phím computer và tập tành đánh máy. Lên bảy, đã viết thư cho tôi bằng email lúc đó tôi ở Đại hàn. Có lần chúng tôi hỏi phước:

- Lớn lên con sẽ làm gì?

- Con sẽ làm mục sư. Phước không ngần ngại trả lời.

- Làm mục sư nghèo lắm! Đi xe đạp con chịu không?

- Đi bộ cũng được.

Chúa cho Phước học hành rất thông mình, được nhiều cô thầy yêu mến. Khi sang Mỹ, những cô giáo dạy Phước trở thành người đỡ đầu và nâng đỡ nhiều thứ khi cần thiết. Tốt nghiệp trung học ưu hạng trước khi niên khóa kết thúc sáu tháng. Chỉ tiếc rằng, diện di trú của chúng tôi, Phước không có học bổng. Trong khi chờ đợi tốt nghiệp, Phước phải đi thực tập tại một tiệm bán và sửa computer. Sau khi thực tập, Phước được người ta nhận làm thợ sửa vi tính ở đó. Vào đại học, vừa học vừa làm. Phước dậy đi làm từ lúc bốn giờ sáng, nhưng mặt mày vẫn vui tươi, đầy chí khí. Phước đặt niềm tin trọn vẹn nơi Cứu Chúa. Tính tình hiền hòa, nhân hậu, sẵn sàng giúp đỡ mọi người khi có thể. Phước không “đa sầu, đa cảm” như cha của nó. Phước sống thực tế, mạnh mẽ và cương quyết trong bản chất của một người đàn ông. Có được sự phước hạnh này, chính là do sự đáp lời của Đức Chúa Trời trước sự qùy gối thiết tha cầu xin mỗi ngày của cha mẹ nó.

Chúng tôi có ba đứa con đều yêu mến và kính sợ Chúa. Mỗi khi có điều gì bất hoà giữa hai vợ chồng cãi vã nhau, hai đứa lớn liền qùy gối xuống cầu nguyện với Chúa. Nhìn những giọt nước mắt chảy xuống trên những đôi gò má thơ ngây của chúng, hai chúng tôi nhìn nhau và nín lặng. Đó là những vị quan toà tí hon “xét xử” ba mẹ chúng. Cái hình ảnh ấy đối với tôi như là lời răn đe của Chúa cũng là món qùa thật dễ thương mà Đức Chúa Trời đã ban tặng. Không còn hình ảnh nào đẹp hơn khi nhìn thấy ba đứa con qùy gối cầu nguyện. Đứa lớn chìm trong suy tư, miệng lâm râm thưa chuyện cùng Chúa, đứa nhỏ lộ những chiếc răng sún và Cu Tí (Thiên Phước) mắt nheo lại, miệng mủm mỉm cười!

Tạ ơn Đức Chúa Trời! Từ ngày Thiên Phước ra đời, cuộc sống trở nên dễ chịu. Chúng tôi không còn quá tất tả ngược xuôi lo từng bữa ăn như trước. Trong nhà, Chúa ban cho gạo cơm đầy đủ. Tôi vừa đi dạy ở Trung Tâm Ngoại Ngữ, vừa dạy thêm ở các cơ quan, thu nhập bắt đầu dư giả. Còn Phượng ngoài những giờ lên lớp, ở nhà buôn bán thêm với cái quày nước mắm. Bây giờ có những mối lái lấy hàng sỉ, nên số tiền lời khá hơn.

Mỗi ngày đi qua là một ơn phước lớn. Đời sống đức tin của gia đình chúng tôi cũng dần già lớn lên. Tôi tham gia vào ban truyền giảng của Hội Thánh. Mỗi tuần vào chiều Chúa nhật cùng với anh em chia nhau đi khắp các phố phường để thăm viếng và chứng đạo. Tôi được bầu vào ban Chấp sự của Hội Thánh và có nhiều cơ hội để phụng sự và hầu việc Đức Chúa Trời.

Bóng tối dường như bị xô đuổi ra khỏi mái nhà êm ấm khi có Đức Chúa Trời ngự trị. Thay cho những oán than là tiếng cười đùa của niềm phước hạnh. Thay cho những ưu tư, vô vọng về một tương lai mờ tối là ánh sáng của tình yêu choáng ngợp. Chúng tôi ngất ngây vui hưởng hạnh phúc trong bóng cánh của Đấng Toàn Năng.

Phước cho người nào kính sợ Đức Giê-hô-va,

“Đi trong đường lối Ngài

“Vì ngươi sẽ hưởng công việc của tay mình

“Được phước, may mắn

“Vợ ngươi ở trong nhà ngươi

“Sẽ như cây nho thạnh mậu;

“Con cái ngươi ở chung quanh bàn ngươi

“Khác nào những chồi ô-li-ve

(Thi Thiên 128: 1,2, 3)



11. Chúa lắng nghe tiếng kêu cầu



Tháng 11-1991



Chúng tôi nhận được quyết định giải tỏa nhà nằm trong khu vực đường Hoàng Diệu, nối dài với đường vào Quân Khu 5. Lệnh giải tỏa khẩn cấp phải được thi hành vào tháng mười hai.

Trước tình thế ấy căng thẳng ấy, hai mươi ba hộ thuộc diện giải tỏa rất khổ đau vì bị mất đất, mất nhà vì số tiền đền bù không thể nào tương xứng với giá trị bất động sản của họ. Ngày đêm, nhiều người mất ăn mất ngủ chạy quanh kêu rêu than khóc. Riêng gia đình chúng tôi, ban quy hoạch đo đất lần thứ ba, thì nhà chúng tôi mất đi hết, chỉ còn lại bề sâu độ chừng một mét rưỡi. Chúng tôi không quá bối rối tuy cũng có đôi chút băn khoăn.

Mỗi ngày, tôi lên nhà thờ cầu nguyện lúc năm giờ sáng cùng một nhóm tín hữu. Tôi trải tờ giấy quyết định giải tỏa của Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh ra sàn và dâng nan đề lên cho Chúa. Lòng tôi tin quyết rằng Đức Chúa Trời sẽ lo liệu mọi sự. “Lạy Chúa của con! Ngợi khen Ngài về cơ hội để chúng con nếm biết về quyền năng của Ngài trong sự quan phòng che chở. Đây là lệnh giải tỏa của chính quyền. Nhà của chúng con sẽ mất. Xin Cha cho chúng con một chỗ ở khác khang trang hơn, xinh đẹp hơn, để làm sáng danh Cha. Xin Cha ban cho chúng con bảy mươi mét vuông và một ngôi nhà theo thiết kế theo ý của Cha. Chúng con chẳng làm chi được ngoài sự cậy trông nơi Ngài. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus- Amen!”

Vậy là chúng tôi tin chắc sẽ được đáp ứng nhu cầu; vì Đức Chúa Trời là Cha của chúng tôi, Ngài đã mua bảo hiểm cho chúng tôi, còn gì mà lo sợ!

Đến ngày nhận đất đền bù, thật lạ lùng đến run sợ. UBND Phường giao cho chúng tôi 68 mét vuông, cộng với mái hiên 2 mét. Chúng tôi qùy gối xuống với nhau để dâng lên Cha lời cảm tạ ngợi khen Ngài.

Đây là đất Chợ Mới đập ra, dời vào cuối đường giáp Quân Khu. Miếng đất giao cho chúng tôi vuông vắn, đẹp nhất so với ba hộ còn lại.

Nhà nước trả cho chúng tôi mười một triệu. Số tiền đó chỉ đủ mua sắt mà thôi. Trong đức tin, tôi nhờ người quen thân thiết kế bảng vẽ căn nhà lầu ba tầng ngoài sức tưởng tượng. Cắm xong mười hai trụ bê tông xuống đất mà tưởng chừng như sống trong mơ! Ông chủ thầu nói với chúng tôi: “Cứ làm đi, thiếu thì tôi cho nợ.” Người bán vật liệu bảo rằng: “Thầy lo chi, cứ chở xi măng về làm, từ từ trả.” Xi- măng bây giờ hạ giá, một chỉ vàng cộng thêm hai chục ngàn thì mua được một tấn. Gạch của chợ Mới đập ra, bán giá một phần ba. Vàng thì có học viên và phụ huynh sẵn sàng cho mượn không điều kiện. Chúa chuẩn bị cho chúng tôi biết bao nhiêu là thuận lợi.

Chưa đầy sáu tháng sau, căn nhà lầu được cất lên đầu tiên của khu chợ Mới. Tình yêu của Chúa được bày tỏ qua những gì mà Ngài đã ban cho gia đình chúng tôi một cách vui mừng đáng sợ! Chúa đãi ngộ chúng tôi vì đặt niềm tin trọn vẹn nơi sự thướng xót của Ngài. Chúng tôi bước đi trong niềm phước hạnh vô biên. Sự cực nhọc của hai vợ chồng trong suốt những đêm kéo đá, khuân gạch, phồng tay được đền bù xứng đáng.

Tình Yêu của Chúa được dựng nên sáng lòa làm bực bội bao con mắt hờn ghen và đố kỵ! Người trong xóm phân bì: “Bọn hắn từ đâu đến đây lại làm giàu. Tụi mình sống ở đây ba đời, bốn kiếp không có mảnh đất cắm dùi, lại còn ở mặt đường nữa chứ, còn hơn trúng số độc đắc!

Vâng, chúng tôi “trúng số”thật. Đó là số mà Đức Chúa Trời đã lựa chọn được làm con cái của Ngài. Người thế gian ngạc nhiên và đặt nhiều dấu hỏi. Họ thắc mắc với đồng lương dạy học làm sao chúng tôi có thể xây được một căn nhà như thế? Chính chúng tôi cũng khó có câu trả cho thỏa đáng mỗi khi ai hỏi đến. Họ đâu biết rằng Đức Chúa Trời là Đấng tạo nên vũ trụ thế gian này, thì có điều gì là bất năng đối với Ngài. Đức Chúa Trời giàu có vinh hiển. Ngài sẽ ban cho những con cái của Ngài mà không tiếc nuối điều gì.

“Hãy xin sẽ được; hãy tìm sẽ gặp;hãy gõ cửa sẽ mở cho. Bởi vì hễ ai xin thì được; ai tìm thì gặp; ai gõ cửa thì được mở. Trong các ngươi có ai khi con mình xin bánh, mà cho đá chăng? Hay là con mình xin cá, mà cho rắn chăng? Vậy các ngươi vốn là xấu còn biết cho con cái mình các vật tốt thay, huống chi Cha các ngươi ở trên trời lại chẳng ban các vật tốt cho những người xin Ngài sao?”

(Mathiơ 7: 7-11)

Niềm vui hiện tại khiến chúng tôi không thể nào quên những tháng năm sống trong sự bất hạnh. Hai vợ chồng lang thang nhiều chỗ “ở đùm ở đậu” nuốt bao nổi đắng cay. Chiếc xe đạp lộc cộc cũ mềm đèo nhau đi trên những chặng đường gian khổ, tìm kiếm một mái tôn để nấp mưa che gió.

Gia tài chẳng có gì khác hơn là ít sách vở cùng với mấy cái son nồi lỉnh kỉnh. Chúng tôi chở nhau đi trong tủi nhục, cùng chia sẻ niềm đau của thân phận nghèo hèn! Bây giờ Chúa đã thay đổi cuộc đời. Nhìn lại những chặng đường đã qua chúng tôi xin dâng lên Chúa hai trái tim tan vỡ với tấm lòng biết ơn Cha sâu sắc.



12. Quan án công bình



“Đức Chúa Trời là quan án công bình

“Thật là Đức Chúa Trời hằng ngày nổi giận cùng kẻ ác.

“Nếu kẻ ác không hối cải, thì Đức Chúa Trời sẽ mài gươm: Ngài đã giương cung mà chực cho sẵn.”

(Thi Thiên 7:11)

Tại Trung Tâm Ngoại Ngữ có người bạn đồng nghiệp mà chúng tôi vốn qúy mến nhau, mặc dù chúng tôi không cùng một niềm tin. Đạo của anh ấy vừa tin có Thượng Đế, lại vừa tin những kẻ đã chết và đủ loại thần thánh. Tuy nhiên, khi cùng làm việc chung với nhau, tôi để ý đến những cử chỉ và hành động của anh đối với những người nghèo khổ, anh ta thường bố thí và có vẻ cảm thương số phận của họ. Tôi thầm mừng và hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu Chúa Jêsus là ai. Tôi sẽ tìm cơ hội làm chứng.

Thế nhưng, không đúng như tôi nghĩ. Anh ấy bắt đầu quay lưng lại với tôi khi mà quyền lợi vật chất cám dỗ. Anh cùng những người thân trong gia đình bên vợ tìm cách hất cẳng tôi ra khỏi Trung tâm, bởi vì họ muốn chiếm đoạt lầy quyền điều hành khi đối diện với đồng tiền. Anh ấy và tôi là những người đầu tiên xây dựng Trung tâm giảng dạy từ không đến có. Chúng tôi đã trải qua bao gian khổ cùng chia sẻ ngọt bùi cho đến khi hình thành một Trung tâm tư thục giảng dạy ngooại ngữ. Xét về phương diện hành chính anh ấy có nhiều thuận lợi hơn, nên mấy anh em giáo viên cùng bầu cho anh ấy làm giám đốc. Anh ấy đứng tên tài khoản ngân hàng.

Theo nội quy chung, lớp nào sỉ số học viên đạt 100 trở lên thì được bồi dưỡng hai chục nghìn (tương đương 1 USD ngày nay). Lần đó, con tôi thiếu sữa vì mẹ của nó không đủ sữa nuôi nó. Chúng tôi phải mua sữa ngoài. Một lon sữa Liên Xô giá hai chục nghìn. Tôi gặp anh ấy và trình bày rằng cho tôi được nhận số tiền bồi dưỡng vì lớp tôi có đến 99 học viên. Anh ấy từ chối bảo rằng còn thiếu một học viên nữa. Tôi buồn bã đi lang thang ngoài phố suy nghĩ cách nào để có được hai chục nghìn mua sữa cho con. Tình cờ tôi gặp anh Lê Tự Cam ngoài phố, anh ấy hỏi:

- Em đi đâu lang thang vậy? Có chuyện gì không vui phải không?

- Dạ, em đi mua sữa cho con bé. Tôi thành thật trả lời.

- Ồ! Được rồi, đi qua đây với anh. Anh muốn mua cho cháu lon sữa này nghen! Để bác mua cho cháu của bác chứ…

- Em cảm ơn anh, thật là đúng lúc. Tạ ơn Đức Chúa Trời.

Anh Cam trao lon sữa cho tôi trong tình thương yêu của một người anh trong Chúa. Còn tôi, chẳng biết nói gì hơn để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình đối với anh ấy. Tôi vui mừng đạp xe đem sữa về cho con, ngồi xuống bên vợ mình và kể cho cô ấy nghe câu chuyện tình yêu trong Chúa. Phượng nắm khẽ bàn tay tôi và quay đi để tôi không nhìn thấy cô ấy khóc.

Tuần sau, bỗng tôi nhận được một số lá thư mà anh bạn đồng nghiệp trao cho tôi nói rằng:

- Thư của học viên góp ý.

Thản nhiên, tôi đọc hết những là thư với nội dung rất xấu: bôi nhọ vô cớ và vu khống những điều không hề có. Tôi hỏi anh ấy:

- Tại sao anh tổ chức cho học viên làm việc này?

Vì tôi muốn nắm bắt ý kiến từ học viên để đáp ứng nhu cầu của họ.

- Thế à?

Giờ sau, tôi vào lớp hỏi học viên của mình, họ hoàn toàn không hay biết gì về những là thư ấy. Tôi gặp gỡ những lớp khác mà tôi phụ trách, họ cũng chẳng biết gì cả. Thì ra, người đồng nghiệp của tôi đã bày trò gian xảo cốt ý hạ nhục tôi để tôi ra đi. Anh ta và gia đình bên vợ sẽ toàn quyền điều hành Trung tâm và chiếm đoạt tài sản cùng tiền bạc.

Quá buồn đau trước nhân tình thế thái, tôi chạy lên nhà thờ gặp Mục sư Quản nhiệm và thưa cùng ông:

- Thưa Mục sư, con có điều này muốn hỏi ông.

- Vâng, thầy cứ hỏi. Ông luôn ôn tồn và nhân hậu

Con có gặp một chuyện không vui ở Trung tâm nơi con dạy, và con đã cầu nguyện một tháng rồi, nhưng Chúa vẫn chưa trả lời. Xin ông giúp con…

Thầy cứ thong thả kể hết nội dung cho tôi nghe. Thế là tôi kể cho vị Mục sư Quản nhiệm hết ngọn ngành câu chuyện. Mục sư hỏi tôi:

- Thầy đã cầu nguyện như thế nào với Chúa?

- Thưa Mục sư con cầu nguyện như thế này: “Chúa ơi! Chắc Chúa đã biết rõ mọi sự xảy ra giữa con và người bạn đồng nghiệp. Con đau lòng quá, xin Chúa bênh vực con và mời anh bạn con ra khỏi trường.”

Vị Mục sư mìm cười hiền hậu. Ông nắm tay tôi và khuyên lơn cách nhẹ nhàng:

- Thầy ơi! Cầu nguyện như vậy không đẹp lòng Chúa. Thầy về cầu nguyện lại với nội dung: Tạ ơn Chúa đã cho sự việc xảy ra. Xin Chúa tha tội cho người bạn, và thầy cũng bằng lòng tha thứ cho anh ấy. Xin Ngài chọn cho một chỗ dạy khác.

Tôi cảm ơn vị Mục sư khả kính của mình và vui vẻ ra về. Sáng sớm hôm sau, tôi dậy thật sớm lên sân thượng qùy gối thiết tha với Chúa trong sự kêu cầu:

“Kính lạy Đức Chúa Trời của con. Xin thứ lỗi cho con vì đã có những lời cầu xin ích kỷ vì con quá đau lòng. Con khổ sở vì bị bạn bè phản bội. Xin Chúa rũ lòng thương. Con bằng lòng tha thứ cho người bạn của con và mong ngày anh ấy gặp được Chúa. Xin Ngài cho con một nơi dạy khác. Con biết ơn Chúa. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus. Amen!”

Đang khi cầu nguyện, một cơn gió lốc đột nhiên thổi đến làm tung bay mịt mù bụi cát. Vài chậu hoa kiểng bỗng dưng ngã rạp xuống cách lạ lùng đáng sợ! Một hiện tượng không bình thường mà tôi chưa bao giờ chứng kiến như vậy. Tôi vội chạy xuống cầu thang la lớn:

- Phượng ơi! Chúa nhậm lời của anh rồi!

- Về cái gì?

- Chuyện ở trường, ngoạn mục lắm! Tôi kể cho nhà tôi nghe về những gì đã xảy ra. Nhà tôi chỉ mỉm cười im lặng.

Chín giờ sáng của ngày hôm đó, một học viên thân thiết của tôi chạy đến nhà tôi hớt hãi báo tin:

- Thầy ơi! Thầy có biết gì không, thầy Lợi đã dọn trường đi hết. Em mới vào trường thấy người ta đang bưng dọn mọi thứ…

- Thế à? Cảm ơn em đã báo tin.

Tôi qùy xuống ngay tức khắc, run sợ trước quyền năng của Đức Chúa Trời. Tôi ngước mắt lên cảm tạ Đấng Quyền Năng với tấm lòng phơi phới. Tôi lấy xe chạy đến Trung tâm, quả thật anh ấy đã tháo gỡ đi mọi thứ và để một thông báo trước cổng trường cho học viên về điạ điểm mới của Trung tâm.

Tôi cố nén xúc động, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy xuống. Hôm ấy, một mình tôi đứng trong sân trường lâu lắm. Mọi thứ chung quanh đều có vẻ hiu quạnh trong buổi sớm mai đầy nuối tiếc. Những hình ảnh của buổi ban đầu nhảy múa trong tâm trí. Tôi nhớ những ngày chúng tôi đã chia nhau củ khoai, ổ bánh mì trước khi đến lớp. Chúng tôi cũng đã từng nằm nghỉ trưa với nhau dưới sàn nhà trong phòng học. Những tâm sự buồn vui cùng san sẻ. Tất cả mọi thứ đã không còn nữa. Anh ấy chiếm đoạt trọn số tiền của tài khoản Trung tâm và ra đi mang theo mười bốn lớp học, để lại cho tôi nỗi cô đơn và trơ trọi giữa sân trường.

Đêm hôm đó, tôi và nhà tôi đến trường trong cái không khí tẻ ngắt vắng lạnh. Chỉ còn một lớp học từ bên điạ điểm mới các em chạy về tìm tôi và chúng tôi lại bắt đầu với một nhóm học viên mười hai em.

Chưa đầy sáu tháng sau, Chúa ban cho Trung tâm có lại số học viên đông đúc ngoài mong đợi. Có lẽ trên ba mươi lớp và một đội ngũ giáo viên hùng hậu, vững vàng chuyên môn, nên uy tín của Trung tâm được nhiều người biết đến. Từ nguồn thu nhập chính đáng này, chúng tôi bắt đầu mua thêm xe cộ, cải tạo lại nhà cửa và chuẩn bị cho một chương trình to lớn hơn trong công việc phát triển ngành nghề mà mình yêu thích.

“Chẳng có sự khôn ngoan nào, sự thông mình nào, hay là mưu kế nào

“Mà chống địch Đức Giê-hô-va được (Châm ngôn 21: 30).

“Kẻ ác chạy trốn dầu không ai đuổi theo;

“Nhưng người công bình mãnh dõng như một sư tử”

(Châm ngôn 28:1)



( Còn tiếp)